Chị Bùi Thị Thanh Lệ, mẹ của bé Lê Tuấn Khang, bé bị bảo mẫu hành hạ trong clip, vừa gửi tới báo chí bức thư viết tay đẫm nước mắt.
Xin chuyển tải toàn văn bức thư đến bạn đọc.
Trước đây tôi đã từng biết những vụ bạo hành qua thông tin đại chúng. Tôi thấy đau lòng không chịu được. Vậy mà giờ đây chuyện đó lại rơi vào chính con trai tôi. Những ngày qua đối với tôi thật khủng khiếp, hai đêm nay tôi không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh con tôi và những đứa trẻ vô tội cứ hiện hữu trước mắt tôi.
Những ánh mắt thơ ngây van xin, những bàn tay bé xíu bám víu, vùng vẫy vô vọng. Những giọt nước mắt chan cơm. Tiếng con tôi bất chợt nghe tim mình thắt lại, cố đè nén nỗi đau để không bật khóc thành tiếng. Tôi không muốn điều đó xảy ra vì tôi sợ ảnh hưởng đến tâm lý con trai lớn của tôi, bởi cháu sống nội tâm và đang thi cử.
Chị Lệ xem bức thứ trước khi gửi đi và bé Khang (ảnh nhỏ)
Có những lúc tôi gần như nghẹt thở nhưng cố gắng dùng hết nghị lực để vượt qua. Hôm qua khi đọc bài viết gia đình cô Phương xin được tha thứ và biết ba mẹ cô vì chuyện vừa rồi mà ngã bệnh, tôi không khỏi chạnh lòng. Bởi tôi cũng là người mẹ nên cũng hiểu được nỗi đau của làm bậc cha mẹ như thế nào.
Trước là tôi bắt đầu đấu tranh tư tưởng giữa lòng căm phẫn và vị tha, nhưng một lần nữa tôi bị sốc khi xem bài phỏng vấn của cô Phương. Tôi không hiểu tại sao một con người được trang bị đầy đủ kiến thức và đào tạo trong một môi trường sư phạm lại có thể có những hành động và lời nói vô ý thức, vô cảm như thế. Trước khi clip chưa được phát tán thì cô còn dùng những lời có cách biện hộ cho mình đùn đẩy hết tội cho cô Lý.
Còn bây giờ chỉ một câu nói: “Tôi chỉ biết làm như thế nào cho các cháu ăn chứ không biết việc làm của mình là phạm pháp” thì có thể rửa sạch hết những gì cô và Lý đã gây tổn thương cho những trẻ thơ vô tội sao?
Ông bà ta thường nói “Trời đánh còn tránh bữa ăn”. Thế mà cô và Lý hành hạ một cách dã man những trẻ thơ ngay chính những bữa ăn của chúng. Những tiếng cười hồn nhiên trong trẻo đã được hai cô thay vào đó là những giọt nước mắt chan cơm. Những nỗi ám ảnh kinh hoàng khiếp sợ. Việc làm của hai cô có khác gì cầm thú.
Hai cô đã làm cho bộ mặt nền giáo dục nước nhà bị bôi nhọ và làm ảnh hưởng đến những ai đang có tâm hướng trồng người. Rồi đây những bậc phụ huynh giữ con em mình cứ phải lo lắng, sợ con em mình bị hành hạ.
Tôi tha thiết khẩn cầu các cấp thẩm quyền xem xét, cần mạnh tay xử lý nghiêm minh, làm gương để cảnh tỉnh những ai đã và đang phạm tội. Những cơ quan chức năng có trách nhiệm liên đới cũng cần được xử lý. Đừng vì lợi ích cá nhân mà để trẻ thơ vô tội phải hứng chịu nỗi đau cơ thể lẫn tinh thần.
Hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh như các bà mẹ chúng tôi, sẽ biết được nỗi đau đến nhường nào. Hãy để người dân chúng tôi tin vào chính quyền và công lý.
Theo Infonet